Tôi là hạt bồ công anh bé nhỏ. Tôi sống trên thân mẹ tại một mãnh vườn nhỏ hầu như ít người biết đến.khi tôi cùng anh chị và các bạn xung quanh đến tuổi trưởng thành, mẹ tôi bảo “Đã đến lúc con cất cánh đến miền đất mới, hãy chọn miền đất tốt nhất và làm cho mọi người biết đến họ hàng bồ công anh con nhé!”.
Tôi chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. ở mãnh vườn này tôi được xem là hạt BCA ưu tú nhất và khỏe mạnh nhất. không ít các hạt bca khác ngưỡng mộ tôi. Vì vậy tôi hiển nhiên được quyền nghĩ đến một vùng đất rộng lớn-một miền núi đầy ắp nắng và gió, nơi đó tôi sẽ chứng tỏ tôi là ai.
Vào ngày nắng ấm tháng 7, chị Gió lướt đến đưa chúng tôi vào cuộc hành trình tìm tương lai. Trãi qua 3 ngày căng thẳng tôi biết mình phải dừng lại, tôi không còn đủ sức để đi tiếp. Tôi nhẹ nhàng đáp xuống vùng đất mới, lúc này làm bạn với tôi là bóng đêm và những ngôi sao lấp lánh. “ vùng đất mơ ước, tạm biệt mi”- tôi đau đớn nghĩ. Tôi nép vào một chiếc lá dại, rồi chìm vào giấc ngủ với giấc mơ ngày mai chị Gió sẽ quay lại đưa tôi đi. Ngày mai….
Tôi thức giấc bởi tia sáng ấm nóng. Tôi đưa mắt quan sát, đây là một triền đồi đẹp. A! Tôi trông thấy những hạt bca cùng mãnh vườn của tôi và rất rất nhiều hạt bca từ những miền đất khác. Nắng càng lúc càng nóng tôi phải nhanh chóng quyết định xem có ở lại đây hay không. Nơi này tuy không như tôi chờ đợi nhưng vẫn có nắng và gió, tôi vẫn có bạn bè bên cạnh, và biết đâu từ nơi này tôi có cơ hội tỏa sáng hơn thì sao. Quan trọng hơn tôi biết mình không đủ sức để hành rình đến ngọn núi cao. Nghĩ xong tôi nhanh chóng bám vào đất mẹ.
Sáu tháng trôi qua, tôi không còn là hạt bca bé nhỏ. Tôi giờ đã có thân và lá. Sáu tháng tôi được đón ánh nắng rực rỡ nhất, được đùa vui với ngọn gió trong lành nhất. Duy chỉ có đất ở đây khó cắm rễ hơn tôi tưởng. Đôi lần tôi nhớ mẹ tôi, anh chị tôi. Tôi nhớ mãnh vườn quê hàng ngày có những bác Giun đất đào xới làm cho đất tơi xốp màu mỡ hơn nơi này.
Tôi phải tự cắm rễ, tự tìm thức ăn mà không phải từ mẹ. Tôi không rõ mình đã khóc bao nhiêu lần.
Khóc vì sự yếu kém của mình.
Khóc vì tôi thấy lạnh lẽo, cô đơn.( tôi chẳng thể nói chuyện với những hạt bca đến từ miền khác).
Khóc vì tôi hụt hẫng. Tôi nhận ra cho dù ở vườn nhà tôi có giỏi bao nhiêu thì nơi này, so với các bca khác tôi chỉ tầm thường và nhỏ bé. Tôi mất hết niềm kiêu hãnh. Lặng lẽ tôi làm công việc của mình không dám hòa nhập với họ.
Nhưng sống mãi với nỗi buồn toàn thân tôi mệt mỏi. Tôi quyết định phải vươn lên.
Con người thường tung tôi lên để ước mơ bay cao và xa. Vậy tại sao tôi lại không tự biến ước mơ thành hiện thực. Chính tôi đã chọn nơi này vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm cho quyết định của tôi. Con người đã nhận định về bca như sau:”mạnh mẽ, đầy cá tính và sẵn sàng nổ lực hết mình để đạt được mục tiêu đề ra. Rất giàu tham vọng, can đảm và bướng bỉnh, luôn vươn tới thành công mà chẳng ai đặt được giới hạn của bca”. Tôi sẽ như thế! Chỉ cần làm hết sức tôi sẽ không hối hận. Tôi cố gắng đưa rễ ăn sâu vào đất mẹ, vươn lá đón nắng trời và làm quen với các bca khác. Ồ! Họ thật gần gũi, dễ thương. Họ sẵn sàng giúp đỡ, chia sẽ từng làn gió, từng tia nắng , từng hạt sương. Bây giờ vẫn chưa muộn để tôi nhận ra.
Tôi sẽ yêu thương các bạn nhiều hơn.
Tôi biết tôi nhỏ bé không sặc sỡ, cũng không mang hương thơm quyến rũ nhưng tôi hi vọng các bạn vẫn nhận ra và nhớ đến tôi. Mai này với những hạt bồ công anh trên thân tôi sẽ cùng các bạn tung theo gió đi đến miền đất mới. Tôi sẽ tự hào kể về nơi yêu thương này-miền đất bồ công anh bfb.
Tôi chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. ở mãnh vườn này tôi được xem là hạt BCA ưu tú nhất và khỏe mạnh nhất. không ít các hạt bca khác ngưỡng mộ tôi. Vì vậy tôi hiển nhiên được quyền nghĩ đến một vùng đất rộng lớn-một miền núi đầy ắp nắng và gió, nơi đó tôi sẽ chứng tỏ tôi là ai.
Vào ngày nắng ấm tháng 7, chị Gió lướt đến đưa chúng tôi vào cuộc hành trình tìm tương lai. Trãi qua 3 ngày căng thẳng tôi biết mình phải dừng lại, tôi không còn đủ sức để đi tiếp. Tôi nhẹ nhàng đáp xuống vùng đất mới, lúc này làm bạn với tôi là bóng đêm và những ngôi sao lấp lánh. “ vùng đất mơ ước, tạm biệt mi”- tôi đau đớn nghĩ. Tôi nép vào một chiếc lá dại, rồi chìm vào giấc ngủ với giấc mơ ngày mai chị Gió sẽ quay lại đưa tôi đi. Ngày mai….
Tôi thức giấc bởi tia sáng ấm nóng. Tôi đưa mắt quan sát, đây là một triền đồi đẹp. A! Tôi trông thấy những hạt bca cùng mãnh vườn của tôi và rất rất nhiều hạt bca từ những miền đất khác. Nắng càng lúc càng nóng tôi phải nhanh chóng quyết định xem có ở lại đây hay không. Nơi này tuy không như tôi chờ đợi nhưng vẫn có nắng và gió, tôi vẫn có bạn bè bên cạnh, và biết đâu từ nơi này tôi có cơ hội tỏa sáng hơn thì sao. Quan trọng hơn tôi biết mình không đủ sức để hành rình đến ngọn núi cao. Nghĩ xong tôi nhanh chóng bám vào đất mẹ.
Sáu tháng trôi qua, tôi không còn là hạt bca bé nhỏ. Tôi giờ đã có thân và lá. Sáu tháng tôi được đón ánh nắng rực rỡ nhất, được đùa vui với ngọn gió trong lành nhất. Duy chỉ có đất ở đây khó cắm rễ hơn tôi tưởng. Đôi lần tôi nhớ mẹ tôi, anh chị tôi. Tôi nhớ mãnh vườn quê hàng ngày có những bác Giun đất đào xới làm cho đất tơi xốp màu mỡ hơn nơi này.
Tôi phải tự cắm rễ, tự tìm thức ăn mà không phải từ mẹ. Tôi không rõ mình đã khóc bao nhiêu lần.
Khóc vì sự yếu kém của mình.
Khóc vì tôi thấy lạnh lẽo, cô đơn.( tôi chẳng thể nói chuyện với những hạt bca đến từ miền khác).
Khóc vì tôi hụt hẫng. Tôi nhận ra cho dù ở vườn nhà tôi có giỏi bao nhiêu thì nơi này, so với các bca khác tôi chỉ tầm thường và nhỏ bé. Tôi mất hết niềm kiêu hãnh. Lặng lẽ tôi làm công việc của mình không dám hòa nhập với họ.
Nhưng sống mãi với nỗi buồn toàn thân tôi mệt mỏi. Tôi quyết định phải vươn lên.
Con người thường tung tôi lên để ước mơ bay cao và xa. Vậy tại sao tôi lại không tự biến ước mơ thành hiện thực. Chính tôi đã chọn nơi này vì vậy tôi phải chịu trách nhiệm cho quyết định của tôi. Con người đã nhận định về bca như sau:”mạnh mẽ, đầy cá tính và sẵn sàng nổ lực hết mình để đạt được mục tiêu đề ra. Rất giàu tham vọng, can đảm và bướng bỉnh, luôn vươn tới thành công mà chẳng ai đặt được giới hạn của bca”. Tôi sẽ như thế! Chỉ cần làm hết sức tôi sẽ không hối hận. Tôi cố gắng đưa rễ ăn sâu vào đất mẹ, vươn lá đón nắng trời và làm quen với các bca khác. Ồ! Họ thật gần gũi, dễ thương. Họ sẵn sàng giúp đỡ, chia sẽ từng làn gió, từng tia nắng , từng hạt sương. Bây giờ vẫn chưa muộn để tôi nhận ra.
Tôi sẽ yêu thương các bạn nhiều hơn.
Tôi biết tôi nhỏ bé không sặc sỡ, cũng không mang hương thơm quyến rũ nhưng tôi hi vọng các bạn vẫn nhận ra và nhớ đến tôi. Mai này với những hạt bồ công anh trên thân tôi sẽ cùng các bạn tung theo gió đi đến miền đất mới. Tôi sẽ tự hào kể về nơi yêu thương này-miền đất bồ công anh bfb.